Cấp trên là tỷ tỷ của tôi
Phan_2
Lại thở dài trong lòng, Hạ Linh Tích âm thầm cổ vũ chính mình, ít nhất tên ngu ngốc này càng ngày càng không thể chống cự lại được mị lực của mình không phải sao?
“Vậy . . . Em đi lên a, chị lái xe cẩn thận một chút. Bye bye.”
Lâm Diệc Thu có chút không nỡ mở cửa xe, vẫy vẫy tay với Hạ Linh Tích, sau đó lại chầm chậm mà đóng cửa xe.
“Ân, bye bye.”
Hạ Linh Tích cũng không nỡ mà tạm biệt, khởi động xe rời đi, chỉ để lại Lâm Diệc Thu đứng tại chỗ nhìn chiếc xe màu trắng BMW dần dần đi xa.
“Ngô . . . môi Hạ tỷ tỷ thật rất mềm mại a. . .”
Ánh mắt ngây dại mà nhớ lại cảm giác vừa rồi ở trong xe hôn Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu khẽ vuốt môi của mình, chỉ mới vừa chia lìa mấy giây đã nhớ đến người mà mình yêu sâu đậm kia.
Rốt cuộc là từ khi nào mà lại yêu lão sư, bây giờ lại là sếp của mình nữa chứ?
Là lần đầu tiên học môn nguyên lý kinh tế học thoáng nhìn qua sao? Lẽ nào là tình yêu sét đánh?
Hay là khi hỏi nàng vấn đề gì đó, bộ dáng khi nàng giảng bài thật hấp dẫn?
Hay là khi cùng đi công viên trò chơi được chứng kiến nụ cười sáng lạn của nàng mà tâm lại động?
Hay là lúc lão sư tiếp nhận Hạ thị tập đoàn thần sắc rất buồn bã làm cho mình sinh ra ý nghĩ phải dành cả đời này bảo hộ nàng, làm cho nàng vui vẻ?
Hạ Linh Tích, sáu năm trước lần đầu nhìn thấy chị, em đã bị chị hấp dẫn, từng bước một mà hoàn toàn rơi vào vũng lầy tình yêu với chị, biết rõ không nên như thế nhưng lại vô lực, thậm chí không tự nguyện để thoát ra.
Cho nên, em ở trên lớp của chị luôn chuyên tâm như vậy, luôn tích cực như thế chỉ để chị biết đến sự tồn tại của em.
Cho nên, em còn đọc nhiều cuốn sách chuyên ngành phức tạp như thế, chỉ để sau giờ học xong có cớ để tiếp cận chị.
Cho nên, em nói cho chị biết em bị cha mẹ thúc ép học nhiều đến nỗi thuở thơ ấu không có chút tự do nào chỉ là vì muốn nhìn thấy chị lộ ra ánh mắt đau lòng, sau đó mang em đi công viên trò chơi.
Cho nên, khi chị rời khỏi trường học, em liều mạng dùng ba năm để học hành chấm dứt bài vở và bài tập, không để ý đến cha mẹ phản đối ở lại thành phố nơi có chị, có công ty của chị, chỉ là vì để có thể vẫn được ở bên cạnh bảo hộ chị.
Hạ Linh Tích, chị biết không?
Em yêu chị.
Đã rất, rất lâu rồi.
“Ha. . . Hắt xì. . .” Cả người ướt đẫm, Lâm Diệc Thu đứng trong gió đêm hung hăng hắt hơi một cái, lắc đầu cười khổ đi lên lầu.
Hạ Linh Tích, liệu có thể sẽ có một ngày, em thật sự phải nhìn chị rời đi như vậy, ở trong vong tay nam nhân khác.
Nếu em là nam nhân, em nhất định sẽ không do dự mà theo đuổi chị. Đáng tiếc . . .
Mà chị, làm sao có thể sẽ chấp nhận một nữ nhân như em chứ.
Về đến nhà tuỳ ý làm một bát mì ăn liền, sau đó đi vào phòng tắm, tắm rửa bằng nước ấm, sau đó mệt mỏi xụi lơ nằm trên giường định ngủ.
“Nhớ nấu nước gừng nóng biết không?”
Khi đang mơ màng sắp ngủ, trong đầu bỗng nhiên vang lên câu nói Hạ Linh Tích lúc gần đi đã thốt ra, mở to mắt ngồi xuống giường, sau đó chạy vào nhà bếp ngoan ngoãn mà nấu nước gừng nóng.
Nấu xong đặt lên bàn chờ nguội một chút rồi uống, nhìn di động đang để ben cạnh, càng thêm nhớ Hạ Linh Tích.
Nhịn không được nhắn tin cho Hạ Linh Tích: em mới vừa nấu nước gừng nóng đó a. . .
Không lâu sau di động rung lên.
“Ha ha, nói em là ngu ngốc tiểu quỷ đúng là không sai a, tôi còn đang suy nghĩ xem em ngốc như vậy có biết nấu nước gừng hay không a.”
Bĩu môi, Lâm Diệc Thu lập tức bấm nút gọi cho người bên kia,
“Hừ, em nấu ngon lắm a.”
“Vậy sao? Tiểu quỷ ngốc, ha ha. . .”
“Không đúng, em không phải tiểu quỷ.”
“Ha ha, không phải tiểu quỷ sao? Được rồi, vậy là tiểu tử thật đáng yêu của tôi.”
Ngô. . . Ngữ khí thật ôn nhu a.
Lâm Diệc Thu nhìn chằm chằm di động tim đập thình thịch, lại nhớ tới nụ hôn ở trong xe kia.
Ma xui quỷ khiến mà ngón tay lại ấn ấn bàn phím gửi tin nhắn: em nhớ chị .
Ở đầu dây bên kia, Hạ Linh Tích thực kinh ngạc vui mừng mà nhìn tin nhắn của Lâm Diệc Thu, lập tức kiếm dãy số mà mình rất quen thuộc kia . . .
Âu. . . Lâm Diệc Thu, cô lại làm trò gì thế này, sao bỗng nhiên lại nhắn cái tin quỷ xứ thế này cơ chứ?
Khi vừa bấm nút gửi tin nhắn đi, Lâm Diệc Thu liền hối hận , hôm nay rốt cuộc sao lại thế này a, sao có thể xúc động như vậy chứ?
Chán nản mà nắm chặt di động lại, lo lắng Hạ Linh Tích sẽ phản ứng ra sao, cảm nhận di động rung lên trong lòng bàn tay, nhìn nó báo có cuộc gọi đến mà lo lắng bấm nút để nghe.
“Tiểu quỷ ngốc nghếch. . .” Hạ Linh Tích ngọt ngào gọi biệt danh mà mình đã gọi suốt 6 năm nay.
“Ân. . .” Lâm Diệc Thu vẫn trì độn không phát hiện ra tình yêu tràn ngập trong giọng nói của Hạ Linh Tích.
“Tôi cũng nhớ em .”
PS: Nhìu lúc cũng muốn nhận mấy tin nhắn như vại nhưng sao cuộc đời trớ trêu toàn tin nhắn của tổng đài :'( Hai chế này cute quá, ngọt đến mức muốn bị tiểu đường luôn =))
CHƯƠNG 5 TÔI CŨNG YÊU EM
“A?” Lâm Diệc Thu lần này thật sự ngây người.
Lâm Diệc Thu nắm chặt di động, nghẹn họng nhìn trân trối phía trước, Hạ Linh Tích cười tủm tỉm mà cúp điện thoại.
Tiểu quỷ ngu ngốc , em trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu.
Em nghĩ tôi nhìn không ra tâm tư của tiểu ngốc như em sao?
Trước kia mỗi lần đi học đều ngồi ở hàng đầu, ánh mắt cực nóng mà nhìn không chuyển mắt chằm chằm vào nàng.
Gặp câu hỏi khó, không đi hỏi vị giáo sư rất nổi danh kia, mà lại tới hỏi nàng.
Ở khu giải trí luôn nắm tay nàng không buông ra, rõ ràng nhỏ hơn lại chu đáo săn sóc nàng.
Khi nàng bất đắc dĩ mà phải rời trường học tiếp nhận tập đoàn của gia đình, lại đau lòng nhìn thẳng vào nàng.
Vẫn luôn theo bên cạnh giúp nàng xử lý việc công ty, khi thấy nam nhân nào muốn lợi dụng nàng lại phẫn nộ.
Đồ ngốc, qua nhiều năm như vậy, em yêu tôi, tôi cũng yêu em đấy.
Khi nào thì, em mới có thể phát hiện ra chứ.
Khi em yêu tôi, tôi cũng đã yêu em rồi.
Khóe miệng Hạ Linh Tích cong lên, ánh mắt mê ly mà nhớ tới những khoảnh khắc ở cạnh Lâm Diệc Thu, sự kiên định trong lòng càng lớn hơn, sau đó, mang nụ cười thỏa mãn chờ mong ngủ thật say.
Về phần Lâm Diệc Thu, nàng khá là buồn bực.
Vốn muốn uống xong nước gừng nóng sẽ đi ngủ, không ngờ lại bị câu “Tôi cũng nhớ em” của Hạ Linh Tích làm nhiễu loạn, để bây giờ phải cố gắng bình tâm trở lại.
Cái gì vậy ta?
Bạn thân cũng có thể nói những câu như thế thôi.
Nhưng . . . Cảm giác thật kỳ quái a.
Chẳng lẽ, Hạ tỷ tỷ cũng thích mình sao?
Không thể nào a, nàng sao có thể thích mình được?
Trăm ngàn ý niệm đảo quanh trong đầu, ban ngày đã bận rộn, ban đêm còn phải tăng ca, bây giờ còn phải chịu rối rắm thế này, Lâm Diệc Thu suy nghĩ mãi rốt cục chịu không nổi mỏi mệt ngủ thiếp đi.
Có lẽ, Hạ Linh Tích cũng yêu mình, tựa như mình yêu Hạ Linh Tích.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, đây là ý niệm còn sót lại duy nhất trong đầu Lâm Diệc Thu.
“Ha. . .” Lâm Diệc Thu nhìn báo cáo trong tay, ngáp dài một cái.
“Xì. . .”
Vừa lúc giương mắt nhìn thấy Lâm Diệc Thu há to mồm ngáp ngắn ngáp dài, Hạ Linh Tích nhịn không được bật cười.
“…”
Giả vờ như không nghe thấy tiếng cười của Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu trộm liếc một cái khinh thường.
Cười cái gì cười a, không phải bị chị làm hại hay sao.
“Tiểu quỷ, tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Vẻ mặt Hạ Linh Tích hàm chứa đầy ý cười, không được tự nhiên nhìn Lâm Diệc Thu.
“Ân.”
Lắc lắc đầu, thực ngắn gọn mà trả lời.
“Ha ha. . .”
Hạ Linh Tích đứng lên khỏi ghế, đi đến trước mặt Lâm Diệc Thu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Lâm Diệc Thu lấy bảng báo cáo đang nằm trong tay nàng đi, ngồi lên đùi nàng, vẻ mặt quyến rũ mà ôm lấy cổ người kia
“Hay là, tiểu quỷ đáng yêu tối hôm qua nghĩ đến tôi cả một buổi tối?”
“…”
Lâm Diệc Thu đại não trống rỗng.
Tim đập nhanh dần, mặt cũng bắt đầu nóng lên, nhìn Hạ Linh Tích gần trong gang tấc, Lâm Diệc Thu lắp bắp mà mở miệng
“Em. . . em. . . chị. . . chị. . .”
“Ngốc nghếch, ngay cả nói cũng không xong? Em cái gì? Tôi cái gì?”
Tiếp tục đùa cợt với người mà khuôn mặt càng ngày càng đỏ, Hạ Linh Tích cực kỳ vui vẻ.
“…”
Lâm Diệc Thu nói không nên lời .
“Tiểu quỷ, em ngày hôm qua hôn tôi a.”
Hạ Linh Tích dựa vào bả vai Lâm Diệc Thu, lắng nghe vậy tiếng tim đập càng ngày càng dồn dập, ôn nhu thốt ra câu nói.
“Em. . .”
Nghĩ đến hôm qua Hạ Linh Tích tức giận sau khi mình hôn nàng, vội vàng mà muốn xin lỗi, nhưng chỉ một giây sau Lâm Diệc Thu trợn tròn mắt lên.
Dấu môi son mà ngày hôm qua mình vẫn mãi nhớ bây giờ lại đặt trên môi của mình.
Cảm giác đầu lưỡi Hạ Linh Tích nhẹ nhàng mà tham nhập, vô ý thức khẽ mở hàm răng đang cắn chặt lại cho người đó tiến vào, mặc nó khiêu khích đầu lưỡi của mình. . .
Lâm Diệc Thu kịch liệt mà đón nhận, thậm chí đảo khách thành chủ mà dẫn dắt Hạ Linh Tích, hít thở càng ngày càng dồn dập, bàn tay đang đặt ở bên hông Hạ Linh Tích cũng không khống chế được mà dời xuống dưới. Tay còn lại linh hoạt mà cởi bỏ hai nút áo sơmi, sau lại luồn tay vào trong quần áo, nhẹ nắm lấy bộ ngực chắc nịch, tay bên dưới nắm lấy mông người đó nhẹ xoa. . .
“Reng reng reng. . .”
Tiếng điện thoại vang lên, làm 2 người đang mê loạn bừng tỉnh.
Hạ Linh Tích thở hổn hển đón điện thoại.
Lâm Diệc Thu dựa vào lưng ghế, nhìn Hạ Linh Tích đang cố gắng duy trì ngữ khí thật bình tĩnh để nói chuyện điện thoại mà lại cảm thấy mê loạn.
Áo sơmi bị cởi mất hai nút, ẩn ẩn có thể nhìn thấy áo ngực thuần trắng bên trong, áo ngực giấu không được bộ ngực trong ấy, lộ ra khe suối nhỏ hẹp. Bộ váy vì mình vân vê nên có một vài nếp nhăn. Mái tóc quăn thật dài vắt trên vai, vài sợi tóc dính ngay trán, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người . . .
“Ngốc ngốc tiểu quỷ, nguyên lai là đại sắc lang.”
Để điện thoại xuống, Hạ Linh Tích giương mắt nhìn Lâm Diệc Thu, lại phát hiện nàng không chút nào che giấu mà si mê nhìn mình, lại cảm thấy xấu hổ.
“Chị. . . chị trách em sao?”
Tựa hồ đã hiểu được tình cảm của Hạ Linh Tích, nhưng Lâm Diệc Thu vẫn không chắc chắn mà mở miệng hỏi.
“Ngu ngốc.”
Oán trách nắm lấy mũi Lâm Diệc Thu
“Nhìn tôi có vẻ nào trách em không?”
“…”
Mặc cho cái mũi của mình bị nắm lấy, Lâm Diệc Thu cho tới bây giờ vẫn không tin hạnh phúc có thể rơi xuống như vậy.
Buông bàn tay đang nắm mũi người kia ra, Hạ Linh Tích cúi người xuống, nói với:
“Em. . . Không có gì muốn nói với tôi sao?”
“…”
Mở trừng hai mắt, hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của Hạ Linh Tích cùng ánh mắt chờ mong của nàng
“Em yêu chị.”
“Ha ha. . . Rốt cục cũng đợi được em mở miệng nói câu này rồi. Tôi cũng yêu em.”
Hạ Linh Tích ôn nhu mà nhìn Lâm Diệc Thu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn trán Lâm Diệc Thu.
Lâm Diệc Thu ngây ngô cười, vẫn cúi đầu nhìn cảnh đẹp đằng sau chiếc áo sơmi bị hở hai nút kia. . .
Chảy máu mũi.
PS: Bước tiến đầu tiên để trở thành 1 đại sắc lang của chế Thu =))) Hội fan gơ chế Thu điểm danh =)))) (Cường công trong tương lai đó :”>) Chương này H nhẹ, mấy chương tiếp H chảy máo mũi =)))
CHƯƠNG 6 KHÔNG RỜI XA
Trên cơ bản, sáu năm qua Lâm Diệc Thu vẫn thực vừa lòng với cuộc sống của mình, có thể yên lặng mà dõi theo bên cạnh Hạ Linh Tích, lặng lẽ mà vì nàng làm đủ mọi chuyện. Ngoại trừ có khi sẽ nhịn không được mà bi quan nghĩ đến việc sớm hay muộn Hạ Linh Tích cũng sẽ thuộc về người khác ra, thì mỗi ngày trôi qua thực hạnh phúc.
Nhưng từ khi hai người thẳng thắn với nhau xong, Lâm Diệc Thu mới biết được hạnh phúc thực sự mới vừa đến với mình.
“Tiểu quỷ, em có biết hay không, chỉ khi có em tôi mới có thể duy trì được trạng thái, nhiệt tình tốt nhất.”
“Tiểu quỷ, em có biết hay không, khi em kiềm chế không được mà mãi nhìn tôi, tôi cũng muốn nhìn em như vậy. Nhưng có nhiều người trước mặt như thế, tôi chỉ có thể giả vờ như vô tình mà nhìn em một cái, càng về sau thì sự vô tình đó càng nhiều.”
“Tiểu quỷ, em có biết hay không, khi phải rời trường, nguyên nhân chủ yếu tôi luyến tiếc rời nơi đó không phải vì tôi thích làm giáo viên, mà là bởi vì em đó.”
“Tiểu quỷ. . .”
Hai người ngọt ngào tâm sự với nhau, Hạ Linh Tích luôn thích ngồi ở trên đùi Lâm Diệc Thu, thì thầm bên tai nàng những tâm sự của tình yêu sâu nặng đã kéo dài nhiều năm cho nàng nghe.
Nghe Hạ Linh Tích nói rõ từng câu, Lâm Diệc Thu ngoài cảm động ra, cũng thật hối hận mình đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Từ khi ý thức được tình cảm mình dành cho Hạ Linh Tích không phải tình cảm bình thường, nàng cứ mãi tự nói với mình đó chỉ là vọng tưởng thôi, Hạ Linh Tích không thể nào chấp nhận một nữ tử như mình đâu.
Hạ Linh Tích là một người vĩ đại khiến lòng người không thể không động như vậy, mà bản thân mình lại bình thường như thế, nhiều năm cố gắng phấn đấu, không chỉ là vì có thể giúp đỡ nữ nhân mà mình yêu nhất kia, mà cũng là vì có thể khiến mình đủ tư cách đứng bên cạnh nàng. Nhưng cho dù mình đã rất cố gắng, cho dù rất có năng lực, cho dù mình có thể giúp nàng xử lý rất nhiều chuyện thì . . .
Lâm Diệc Thu vẫn tự ti mà cho là mình không thể quang minh chính đại có tư cách đứng bên cạnh Hạ Linh Tích, vì thế tình cảm 6 năm qua vẫn dậm chân ở chỗ thầm yêu mà thôi.
Là vì mình tự ti mà làm cho tình cảm hai người kéo dài đến 6 năm sau mới sáng tỏ được, là vì sự trì độn của mình, cứ tự cho là đúng mà khiến Hạ Linh Tích thương tâm.
Cùng là con gái thì thế nào? Nếu đã yêu thì sao có thể để ý đến giới tính lẫn nhau chứ?
Lâm Diệc Thu chửi mình ngu xuẩn, sao có thể vì mình cùng giới tính với Hạ Linh Tích mà tự ti nhiều năm như vậy.
“Tích, em yêu người.”
Nhìn người đang chuyên chú lái xe, khi đang dừng đèn đỏ, Lâm Diệc Thu nhịn không được nắm lấy tay Hạ Linh Tích.
“Tiểu quỷ ngốc . . . .”
Hạ Linh Tích nắm lại bàn tay hơi lạnh của Lâm Diệc Thu, quay đầu lại dùng ánh mắt cưng chìu nhìn nàng.
“Tin tin . . .”
Đèn xanh sáng lên, xe phía sau bấm kèn inh ỏi, Hạ Linh Tích phục hồi tinh thần lại, tiếp tục chuyên chú mà lái xe.
“Tích, Tích, Tích. . .”
Lâm Diệc Thu vẫn nhìn chăm chú Hạ Linh Tích, miệng vẫn nhẹ nhàng gọi tên người mà mình yêu, Hạ Linh Tích vẫn chuyên chú mà lái xe, nghe thấy người kia gọi tên mình, độ cung nơi khóe miệng càng lúc càng lớn hơn.
Nguyên lai nói những câu yêu thương với ngốc ngốc tiểu quỷ lại hạnh phúc như vậy, sớm biết thế sẽ không cố chấp mà mãi đợi nàng mở miệng trước đâu.
“Đây không phải là Lâm trợ lý của Hạ tổng sao? Hai người cũng tới nơi này ăn cơm?”
Ngừng xe ở một nhà hàng rất có phong cách Trung Quốc, hai người mới vừa xuống xe chợt nghe thấy có tiếng ai đó vọng ra từ sau lưng.
“Hoa tổng, trùng hợp thế.”
Hạ Linh Tích xoay người nhìn người đó, thực thanh nhã mà mỉm cười gật đầu với Hoa Thanh La.
Lâm Diệc Thu nhìn thấy Hoa Thanh La theo bản năng lui lại từng bước.
Đùa gì vậy trời, lúc trước là bởi vì vẫn không dám nghĩ Hạ Linh Tích cũng thích mình, cho nên mới oan uổng lãnh vài lần tăng ca, tất cả đều là vì Hạ Linh Tích ghen. Bây giờ thì . . .
Ta tránh xa nàng ra một chút vẫn tốt hơn.
Âm thầm quyết định như thế, thật cẩn thận mà giữ khoảng cách với Hoa Thanh La.
“Diệc Thu không phải nói muốn mời tôi ăn cơm sao? Tại sao lâu như thế cũng chưa có tin tức gì?”
Hoa Thanh La trêu đùa, nhìn vẻ mặt Lâm Diệc Thu thật chăm chú.
“Ách. . . A . . .”
Nàng chỉ khách sáo mới nói vậy thôi được không a, sao lại tưởng nó là thật thế? (Ai kêu dả lả cho nhìu vào =))) )
Hoa Thanh La buồn cười mà nhìn Lâm Diệc Thu đang ngượng ngùng đứng phía sau Hạ Linh Tích, loáng thoáng còn thấy con người mà luôn khiến nàng thấy rất thú vị kia đang nắm lấy góc áo Hạ Linh Tích.
Vốn có chút tức giận Hoa Thanh La ở trước mặt mình làm trò khiêu khích Lâm Diệc Thu, trong lòng thầm mắng Lâm Diệc Thu ở nơi nơi luôn “Thông đồng” với nữ nhân khác, bỗng nhiên cảm nhận được áo phía sau bị ai đó nhẹ nắm lấy, Hạ Linh Tích quay đầu lại phát hiện con người đang bị mình thầm mắng kia đang thực đáng yêu mà nắm lấy góc áo của mình, tâm khẽ rung động.
Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đó, Hạ Linh Tích trấn an nở nụ cười nhẹ với Lâm Diệc Thu, quay đầu lại nhìn Hoa Thanh La.
“Hoa tổng sao luôn có hứng thú với Thu thế? Hay là muốn Thu đổi nơi công tác tới Hoa thị?”
Lời nói của Hạ Linh Tích không hề che giấu sự thân mật giữa mình và Lâm Diệc Thu, hai bàn tay càng nắm chặt nhau hơn.
“Ha ha, nhân tài như Diệc Thu có thể tới Hoa thị thì Thanh La đương nhiên là cầu còn không được, nhưng không biết Hạ tổng có chịu thả người hay không thôi.”
Giả vờ không hiểu được sự thân mật trong câu vừa rồi, cũng giả như không nhìn thấy ánh mắt hai người phía trước đang ẩn tình nhìn nhau, còn có cả hai bàn tay đang nắm chặt nhau kia, Hoa Thanh La vẫn quyến rũ lãnh đạm đáp lại.
“Tôi sẽ không rời Tích đâu.”
Đắm chìm trong ánh mắt ôn nhu cưng chìu của Hạ Linh Tích, Lâm Diệc Thu cảm thấy mình như bị tan ra, lại chợt nghe Hoa Thanh La nói, theo bản năng mà lập tức mở miệng đáp lại.
Ôi chao? Dường như đã rất rõ ràng a, Hoa Thanh La thông minh như vậy, đương nhiên có thể nhìn ra mối quan hệ của mình và Tích rồi.
Lâm Diệc Thu phục hồi tinh thần lại, có chút luống cuống mà nhìn Hạ Linh Tích.
Nhìn thấy Lâm Diệc Thu hoàn toàn theo bản năng mà phản ứng lại, Hạ Linh Tích cảm thấy thật ngọt ngào, sự ghen tuông hoàn toàn tan biến không còn chút dấu vết.
Nàng đương nhiên hiểu Hoa Thanh La đã sớm nhìn thấu quan hệ của mình và tiểu quỷ, nàng ta khiêu khích như thế chỉ để thử mình và tiểu quỷ thôi, tuy rằng đã biết rõ tình cảm của tiểu quỷ đều đặt ở trên người mình, nhưng thấy Hoa Thanh La khiêu khích tiểu quỷ vẫn nhịn không được mà cảm thấy tức giận.
“Xem ra hiện tại Hạ tổng đang rất hạnh phúc a, tôi đây sẽ không làm người xấu quấy rầy hai người nữa, tôi đi trước a.”
Hoa Thanh La lúc này đã hoàn toàn xác định rõ ràng quan hệ của hai người , nàng nở nụ cười thật tươi, vẫy vẫy tay liền đi ra xe của mình.
Kỳ thật, kể từ khi hợp tác với Hạ thị, nàng đã bắt đầu sinh ra hoài nghi mối quan hệ giữa Hạ Linh Tích với Lâm Diệc Thu, cho nên nàng mới thử khiêu khích hai người đó, hôm nay thì rốt cục cũng sáng tỏ hết rồi, nàng cần gì phải tiếp tục đóng vai kẻ ác thế nữa, dù sao có thể dũng cảm thừa nhận tình cảm như thế cũng đã rất tốt rồi. Nàng nên chúc phúc cho hai người đó, không phải sao? (Hoa Thanh La điển hình cho mẫu bà tám nơi công sở :”>)
Lâm Diệc Thu có chút buồn bực mà dõi theo bóng dáng Hoa Thanh La, không rõ cái người luôn thích ức hiếp nàng kia đang làm cái quỷ gì.
“Đúng rồi, Tiểu Thu Thu a. . .”
Hoa Thanh La đi ra xe, bỗng nhiên xoay người lại cười xấu xa nhìn Lâm Diệc Thu
“Nếu ngày nào đó Linh Tích của cô không cần cô nữa, thì vòng tay của tôi luôn hoan nghênh cô a.”
“…”
Lâm Diệc Thu bỗng nhiên cảm thấy lạnh xương sống, nữ nhân này quả nhiên không dễ chọc, so với Tích còn cao thủ hơn.
PS: Chương sau H nha :”> Chờ hoài cũng có, hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai. Tích tỷ cute quá, không như mấy ngự tỷ khác lúc nào cũng giấu yêu thương trong lòng ^^
CHƯƠNG 7 ĐỘNG TÌNH [H]
“Tới rồi.”
Hạ Linh Tích dừng xe, quay đầu nhìn Lâm Diệc Thu.
Tuy rằng biết rõ ngày mai hai người sẽ lại được ở bên nhau cả ngày, nhưng nghĩ đến chỉ trong chốc lát ngắn ngủi nữa thôi phải chia tay nhau, vẫn nhịn không được cảm thấy luyến tiếc nhớ nhung.
“Ân.”
Lâm Diệc Thu vẫn duy trì tư thế đối diện Hạ Linh Tích, miệng đáp nhưng thân thể không hề nhúc nhích.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian